Wednesday, December 23, 2009

THERE'S A BIG HOLE ... RIGHT HERE!

Dạo này e thường hay tỉnh giữa đêm, nhận ra trong tim mình có một lỗ hổng quá lớn. Hình như e biết sự hiện diện của lỗ hổng ấy từ lâu nhưng e không đối diện nó, e nghĩ rằng từ từ rồi nó cũng phải tự lấp đầy thôi.
Chưa bao giờ e thấy mình bị ức chế khả năng biểu cảm như thế này. Trước đây có chuyện gì e cũng nói, đụng chuyện bực thì chửi, e sẵn sàng đứng lên, sẵn sàng chống đối… e hận thù, e gay gắt, e muốn làm cho những người khác phải tổn thương, phải chấp nhận họ sai. Cho tới khi e nhận ra, thật ra trong câu chuyện này, không có ai là người sai, cái ngày e đủ lớn, đủ thông minh để nhận ra thật ra không ai sai, là ngày e thấy trái tim mình lủng một lỗ. E mệt mỏi với những lý luận vì không biết đâu là đúng, đâu là sai. E chọn cách không nói nữa, cảm giác như mình là đứa trẻ tự kỉ.
E nhớ khuôn mặt những người bạn trai lúc e từ chối họ, họ không hiểu tại sao, giống như họ chết mà không hiểu tại sao họ chết. E càng để tâm hồn mình lặng đi, e càng nhìn rõ con người, càng đoán biết trước họ sẽ làm gì. Và khi họ làm như thế, e mỉm cười… e không phải người phức tạp, nhưng người khác luôn nghĩ rằng e phức tạp. E không suy nghĩ nhiều nên mọi người càng nghĩ e suy nghĩ nhiều.
Có 1 lần duy nhất trong đời, e tự nguyện hôn một người đàn ông. E từng tin rằng mình có thể hi sinh tất cả vì người ấy, tất cả.
Những người đàn ông tiếp theo, khi họ đến quá gần, e thường đẩy họ ra, hoặc tự e bỏ chạy khỏi cuộc tình ấy.
E thông minh, e học giỏi, e khéo ăn nói, e sắc sảo, e tinh tế… để làm gì?
E ước gì mình ngu một tí, vậy thì e sẽ không có khả năng đeo đuổi ngành ấy, không có khả năng ước mơ lớn
E ước gì mình học kém giỏi một tí, vậy thì bố mẹ sẽ không kì vọng quá nhiều ở e, sẽ không chê những ngành e đang học là một bộ môn sỉ nhục trí tuệ của e
E khéo ăn nói… e ước gì mình đừng khéo ăn nói, để e không hiểu con người quá nhiều, nếu e không khéo ăn nói thì e sẽ không có khả năng làm tổn thương người khác một cách trầm trọng… chỉ vì khả năng ăn nói của mình, e có thể làm người khác hoàn toàn tin tưởng mình, e có thể chạm đến phần sâu thẳm nhất trong bất kì con người nào. E ước gì, mình đừng có khả năng ấy.
E không muốn mình sắc sảo, người ta nói phụ nữ đa đoan quá sẽ khổ. Nếu e không sắc sảo, không quyết đoán thì có lẽ e đã đi qua nhiều cuộc tình, e sẽ để những người đàn ông đó ôm e, hoặc làm gì đó họ muốn và e thì đơn thuần một tí, ờ thì họ yêu mình đó… cứ để họ thể hiện đi…
E cũng chẳng muốn mình tinh tế… vì khi e tinh tế là lúc e có thể cảm nhận, có thể “ngửi” ra người khác nghĩ gì, hay cảm nhận như thế nào. Và những điều đó quay ngược lại làm e tổn thương, nhưng không thể nói ra.
………………………………………………………………………………………………………

Thursday, November 26, 2009

Song thất


E làm người rất đúng với 2 chữ này: song thất. Là thất vọng và thất bại. Khi e đặt chân đến đất nước này, e chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, suy nghĩ giản đơn, yêu cuộc sống, và yêu mọi người. E hết lòng học hành vì hi vọng mình có thể tiếp tục đeo đuổi ước mơ làm bác sĩ của mình, khi trở về VN e còn về lại trường đh y dược, tự hứa với lòng mình sẽ có một ngày e quay lại nơi đó với tư cách là một bác sĩ. E hớn hở đặt chân vào đại học, tràn đầy hi vọng con đường tương lai đang mở ra rực rỡ trước mắt mình. Những lúc đó ngọn lửa trong lòng e vẫn cháy hừng hực, e vẫn đang sống. Sau đó e nhận ra giá trị của đồng tiền, e từng đi làm ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi, vừa dạy trên trường, vừa đi bán ở chợ Tàu, lại đi học thêm. E từng tưởng mình sẽ không chịu nổi, nhưng e đều vượt qua. Đầu năm nay, e lên đến đỉnh cao của thành công, e trở thành project manager và được tự mình create những chương trình có ích để giúp đỡ mọi người. Không phải đó là điều e mong muốn sao?

A biết không, cho đến đầu năm nay, e mới nhận ra mình đã tự lừa dối bản thân, e không là ai, và không thể làm nên chuyện gì. E bất tài, bất lực trước bản thân mình. E biết nếu e không tự mình đứng dậy sẽ không ai có thể giúp e. Nhưng bản thân e đã nản lòng với cuộc sống… E thật sự nản lòng.

Tuesday, November 24, 2009

I wanna be a musician

“I'm studying to become a professional violinist. It's all about networking, motivation, creativity, and hard work. Like you said- if you want to play at Carnegie Hall, you have to make yourself known to the important people out there. You gotta win some serious competitions, play some good concerts with orchestras, and broadcast yourself on the radio (try www.fromthetop.org). It never matters how much you practice, but how well you concentrate while you practice. Let's say you practice for two hours- you gotta plan those two hours out and not waste any time at all. For me, I'd suggest at least 3-4 hours a day. You need to learn how to make time for yourself. If you're busy all day, just stay up late and practice at night, or wake up early in the morning to practice. You need to go to music festivals and camps over the summer to meet important musicians and introduce yourself to them. Summer music festivals are a great way to network yourself and put yourself out there. Your music needs to be personal and have all your heart into it- if you play like everyone else, there is no way you're going to make it. There needs to be your own language, creativity, and magic in all the music you make. The uniqueness of your playing will get your level up to be higher and higher.
For pianists, any Chopin, Beethoven, Liszt, and Rachmaninoff pieces are important, so start slowly and make your way through them. Play some Chopin Polonaises and I really recommend concertos by these composers: Schumann, Tchaikovsky, Rachmaninoff, and Saint Saens. Don't worry about getting famous.. just work hard and you'll get there. Best of luck to you.”

Saturday, November 21, 2009

Saturday, November 21st, 2009

E start một cái blog mới trên google để viết cho a. Tí Em đã có bạn gái, tên là Bảo Thy. Hai đứa dắt nhau đi coi phim 2012 nhân ngày nhà giáo việt nam (20/11), xong rùi nắm tay nhau, con bé Thy quay sang hỏi Tí Em là quen Thy nghen, thế là 2 đứa quen nhau. Tí Em khen nhỏ Thy xinh, không quen là ngố.

Người ta yêu nhau đơn giản như thế anh nhỉ.

E đào bới trong lòng mình và phát hiện ra bản thân e thật trống rỗng, 23 năm nay, e chưa thật sự làm nên một chuyện gì có ý nghĩa. Như lời anh Hải Anh nói, e không phải là người làm chuyện lớn vì thấy khó khăn là e nản lòng. Có phải bấy lâu nay đầu óc e ở trên mây quá không a? E mơ ước làm bs, làm doanh nhân, xây bệnh viện, giúp trẻ em đường phố… những ước mơ nhỏ dần khi tuổi e nhiều lên. Và những sợ hãi, những lo lắng vẩn vơ trong đầu e, ngăn lại những ước mơ. Ngay cả chuyện e có muốn về VN không, e cũng không còn chắc chắn như trước. Một người như e, có thể làm nên chuyện gì hả a. Mọi người cứ nói e giỏi giang, thế này thế nọ, nhưng e biết mình không phải. Bây giờ e tự buông xuôi, bỏ cuộc.

Bạn Tâm lớp e, bị ung thư máu. Gia đình bạn ấy 7,8 người chỉ nhờ vào lương của a bạn ấy làm công nhân ở một xưởng sơn, còn bạn ấy mới tốt nghiệp sư phạm loại giỏi, nhưng mà bây giờ lại bị như vậy. Tại sao cuộc sống bất công như vậy hả a. Cái mạng này của e, đang sống… qua ngày. Trong khi bạn e, một người đầy yêu thương, đầy lý tưởng phấn đấu như vậy lại phải đối mặt với căn bệnh quái ác đó.

E bây giờ rất bình thản, không giận, không hận, cũng không iu thương bất kì ai, bất kì cái gì. Hôm trước e coi phim, có một đoạn, bà quý nhân hỏi người kia bây giờ ngươi thích làm gì, người kia trả lời bây giờ tôi có thể làm gì, có thể thích gì nữa, bà quý nhân nói, trong đời người, bất kì lúc nào cũng có những ước muốn, có thể là dài lâu, có thể là trước mắt, như bả hiện giờ, đang chép kinh, chỉ hi vọng trời đừng lạnh quá để mực đừng khô nhanh…

Bây giờ e chỉ muốn mình đánh được classical music. E sẽ tập trung học đàn thay vì không làm gì.