Monday, January 11, 2010

COURAGE

E cứ tưởng mình không còn hận thù nữa khi nhận ra e chẳng còn ai để trách, nhưng mà không phải như vậy. E không ngờ “sự nặng lòng” + “giận dữ” ấy chưa bao giờ rời bỏ e, chỉ khi một người nào đó đề cập đến vấn đề gia đình e qua bên đây định cư là cơn giận dữ của e bùng lên, nó thiêu đốt e, e cảm thấy như mình ở trong một cái lò lửa, không chỉ e tự thiêu đốt e, lúc nó bùng lên, e muốn thiêu đốt tất cả những người, những vật ở gần mình. E như một quả bom không hẹn giờ, nổ bất kì lúc nào. E sợ bản thân mình vì hình như e sinh ra là để làm tổn thương những người khác. Sau khi cơn hận thù trong e hạ xuống, là lúc e không thể tha thứ cho bản thân mình.
Hôm nay đột nhiên e nhớ lại những chuyện xảy ra lúc nhỏ… e không ngờ những hình ảnh cách đây 18 năm đột nhiên hiện về trong tâm trí e rõ mồn một. E ước gì kí ức của mình bị biến mất một lần nữa, tại sao nó quay về.
Có những lúc như thế này, e ngồi đối diện với old soul của mình. E không tin con người này 23 tuổi. E nhìn vào lỗ hổng trong tìm mình, nhìn vào vết sẹo ở cổ tay mình… e cảm nhận được lỗ hổng ấy lớn đến nỗi gió thổi qua được, mưa bay qua được, buồn vui đều thoát ra được…
Lẽ ra e không còn sống nữa. Từng ấy ngày “thặng dư” sau cái chết, e đã làm được gì? E như một đứa trẻ đi lạc, không còn biết mình là ai, vì e của ngày ấy đã chết. E từ chối những điều tốt đẹp trong cuộc sống, e từ chối tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình. E tập làm quen với cảm giác chông chênh, cô đơn. E bắt đầu tránh xa những đám đông, những buổi tụ năm, tụ ba. E nhìn những con người- đang đi đứng nói cười vui vẻ khóc giận buồn bã sung sướng thành công viên mãn hạnh phúc rạng ngời yêu thương đùa giỡn-
E ngưỡng mộ họ, vì e không có được những cảm xúc ấy.
Nhiều người muốn sống, và e đi tìm cái chết khi tuổi còn quá trẻ, khi cuộc sống nhiều người nhìn vào sẽ định một giá chắc chắn: sung sướng và hạnh phúc.
E hi vọng a sẽ hiểu và thương e vì e không phải là một cô gái với một tâm hồn trọn vẹn, e xứt mẻ, và chông chênh. Mối hận thù ấy, đến khi e không muốn đè nó lên một con người cụ thể nào nữa, thì e tự quàng nó vào cổ của mình, và không tha thứ cho mình.
E không còn là con bé lý tưởng của ngày xưa, 18 tuổi, muốn học bác sĩ để sau này cứu người.
Nhưng cho tới bây giờ, ngành y đối với e, vẫn là một ngành cao quý. E cứ sờ sợ quyết định học y của mình, vì khi ra trường e sẽ già, 35 tuổi. Nhưng e biết, nếu mình không thực hiện được ước mơ đó, thì không một ai trên thế giới này có thể chữa được vết thương này cho e. E thất bại ở đâu, chạy trốn ở đâu, vấp té ở đâu, sẽ phải quay về lại nơi ấy để đứng lên đi tiếp.
Và để làm được điều ấy, e cần LÒNG CAN ĐẢM.

No comments:

Post a Comment