Tuesday, July 20, 2010
mưa
Trời mưa!
buồn
Friday, May 28, 2010
Sunday, January 17, 2010
i'M DONE!
I was in pain for so long. It truly makes me angry. Why do I have to be in pain for that long? Why me? Why I have to live with the shadow of someone spread over my life? Why I have to live with the consequence of other people’s action in my life? Why I have to feel hurt when it’s entirely not my fault? Why I have to live like trash every single day of my life?
I AM EXHAUSTED OF NEGLECTING MY OWN FEELING, OF SUPPRESSING MY DESIRE BECAUSE OF LIFE’S DOGMA.
KNOW WHAT? I’M DONE! I’M THROWING THESE HURTFUL MEMORIES DOWN THE TOILET AND FLUSH IT. I WILL LIVE MY LIFE NOW. I’LL RISK EVERYTHING FOR HAPPYNESS.
Monday, January 11, 2010
COURAGE
Hôm nay đột nhiên e nhớ lại những chuyện xảy ra lúc nhỏ… e không ngờ những hình ảnh cách đây 18 năm đột nhiên hiện về trong tâm trí e rõ mồn một. E ước gì kí ức của mình bị biến mất một lần nữa, tại sao nó quay về.
Có những lúc như thế này, e ngồi đối diện với old soul của mình. E không tin con người này 23 tuổi. E nhìn vào lỗ hổng trong tìm mình, nhìn vào vết sẹo ở cổ tay mình… e cảm nhận được lỗ hổng ấy lớn đến nỗi gió thổi qua được, mưa bay qua được, buồn vui đều thoát ra được…
Lẽ ra e không còn sống nữa. Từng ấy ngày “thặng dư” sau cái chết, e đã làm được gì? E như một đứa trẻ đi lạc, không còn biết mình là ai, vì e của ngày ấy đã chết. E từ chối những điều tốt đẹp trong cuộc sống, e từ chối tình yêu, tình bạn, tình cảm gia đình. E tập làm quen với cảm giác chông chênh, cô đơn. E bắt đầu tránh xa những đám đông, những buổi tụ năm, tụ ba. E nhìn những con người- đang đi đứng nói cười vui vẻ khóc giận buồn bã sung sướng thành công viên mãn hạnh phúc rạng ngời yêu thương đùa giỡn-
E ngưỡng mộ họ, vì e không có được những cảm xúc ấy.
Nhiều người muốn sống, và e đi tìm cái chết khi tuổi còn quá trẻ, khi cuộc sống nhiều người nhìn vào sẽ định một giá chắc chắn: sung sướng và hạnh phúc.
E hi vọng a sẽ hiểu và thương e vì e không phải là một cô gái với một tâm hồn trọn vẹn, e xứt mẻ, và chông chênh. Mối hận thù ấy, đến khi e không muốn đè nó lên một con người cụ thể nào nữa, thì e tự quàng nó vào cổ của mình, và không tha thứ cho mình.
E không còn là con bé lý tưởng của ngày xưa, 18 tuổi, muốn học bác sĩ để sau này cứu người.
Nhưng cho tới bây giờ, ngành y đối với e, vẫn là một ngành cao quý. E cứ sờ sợ quyết định học y của mình, vì khi ra trường e sẽ già, 35 tuổi. Nhưng e biết, nếu mình không thực hiện được ước mơ đó, thì không một ai trên thế giới này có thể chữa được vết thương này cho e. E thất bại ở đâu, chạy trốn ở đâu, vấp té ở đâu, sẽ phải quay về lại nơi ấy để đứng lên đi tiếp.
Và để làm được điều ấy, e cần LÒNG CAN ĐẢM.
Wednesday, December 23, 2009
THERE'S A BIG HOLE ... RIGHT HERE!
Chưa bao giờ e thấy mình bị ức chế khả năng biểu cảm như thế này. Trước đây có chuyện gì e cũng nói, đụng chuyện bực thì chửi, e sẵn sàng đứng lên, sẵn sàng chống đối… e hận thù, e gay gắt, e muốn làm cho những người khác phải tổn thương, phải chấp nhận họ sai. Cho tới khi e nhận ra, thật ra trong câu chuyện này, không có ai là người sai, cái ngày e đủ lớn, đủ thông minh để nhận ra thật ra không ai sai, là ngày e thấy trái tim mình lủng một lỗ. E mệt mỏi với những lý luận vì không biết đâu là đúng, đâu là sai. E chọn cách không nói nữa, cảm giác như mình là đứa trẻ tự kỉ.
E nhớ khuôn mặt những người bạn trai lúc e từ chối họ, họ không hiểu tại sao, giống như họ chết mà không hiểu tại sao họ chết. E càng để tâm hồn mình lặng đi, e càng nhìn rõ con người, càng đoán biết trước họ sẽ làm gì. Và khi họ làm như thế, e mỉm cười… e không phải người phức tạp, nhưng người khác luôn nghĩ rằng e phức tạp. E không suy nghĩ nhiều nên mọi người càng nghĩ e suy nghĩ nhiều.
Có 1 lần duy nhất trong đời, e tự nguyện hôn một người đàn ông. E từng tin rằng mình có thể hi sinh tất cả vì người ấy, tất cả.
Những người đàn ông tiếp theo, khi họ đến quá gần, e thường đẩy họ ra, hoặc tự e bỏ chạy khỏi cuộc tình ấy.
E thông minh, e học giỏi, e khéo ăn nói, e sắc sảo, e tinh tế… để làm gì?
E ước gì mình ngu một tí, vậy thì e sẽ không có khả năng đeo đuổi ngành ấy, không có khả năng ước mơ lớn
E ước gì mình học kém giỏi một tí, vậy thì bố mẹ sẽ không kì vọng quá nhiều ở e, sẽ không chê những ngành e đang học là một bộ môn sỉ nhục trí tuệ của e
E khéo ăn nói… e ước gì mình đừng khéo ăn nói, để e không hiểu con người quá nhiều, nếu e không khéo ăn nói thì e sẽ không có khả năng làm tổn thương người khác một cách trầm trọng… chỉ vì khả năng ăn nói của mình, e có thể làm người khác hoàn toàn tin tưởng mình, e có thể chạm đến phần sâu thẳm nhất trong bất kì con người nào. E ước gì, mình đừng có khả năng ấy.
E không muốn mình sắc sảo, người ta nói phụ nữ đa đoan quá sẽ khổ. Nếu e không sắc sảo, không quyết đoán thì có lẽ e đã đi qua nhiều cuộc tình, e sẽ để những người đàn ông đó ôm e, hoặc làm gì đó họ muốn và e thì đơn thuần một tí, ờ thì họ yêu mình đó… cứ để họ thể hiện đi…
E cũng chẳng muốn mình tinh tế… vì khi e tinh tế là lúc e có thể cảm nhận, có thể “ngửi” ra người khác nghĩ gì, hay cảm nhận như thế nào. Và những điều đó quay ngược lại làm e tổn thương, nhưng không thể nói ra.
………………………………………………………………………………………………………
Thursday, November 26, 2009
Song thất
E làm người rất đúng với 2 chữ này: song thất. Là thất vọng và thất bại. Khi e đặt chân đến đất nước này, e chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, suy nghĩ giản đơn, yêu cuộc sống, và yêu mọi người. E hết lòng học hành vì hi vọng mình có thể tiếp tục đeo đuổi ước mơ làm bác sĩ của mình, khi trở về VN e còn về lại trường đh y dược, tự hứa với lòng mình sẽ có một ngày e quay lại nơi đó với tư cách là một bác sĩ. E hớn hở đặt chân vào đại học, tràn đầy hi vọng con đường tương lai đang mở ra rực rỡ trước mắt mình. Những lúc đó ngọn lửa trong lòng e vẫn cháy hừng hực, e vẫn đang sống. Sau đó e nhận ra giá trị của đồng tiền, e từng đi làm ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi, vừa dạy trên trường, vừa đi bán ở chợ Tàu, lại đi học thêm. E từng tưởng mình sẽ không chịu nổi, nhưng e đều vượt qua. Đầu năm nay, e lên đến đỉnh cao của thành công, e trở thành project manager và được tự mình create những chương trình có ích để giúp đỡ mọi người. Không phải đó là điều e mong muốn sao?
A biết không, cho đến đầu năm nay, e mới nhận ra mình đã tự lừa dối bản thân, e không là ai, và không thể làm nên chuyện gì. E bất tài, bất lực trước bản thân mình. E biết nếu e không tự mình đứng dậy sẽ không ai có thể giúp e. Nhưng bản thân e đã nản lòng với cuộc sống… E thật sự nản lòng.